Có lần tôi hỏi một cha cố : sao cha cố có nhiều tiền để từ thiện thế! Suốt mấy tháng trời phong tỏa vì Covid, ai cũng cạn kiệt mà cha vẫn cứ phát đều cho người nghèo?
Cha cố nói rằng: Tiền tích trữ bao nhiêu năm nay tính để cho tuổi già dùng đến, nhưng bây giờ dân đang quá khổ, nên mình phải dùng đến quỹ dự trữ này, rồi những ngày sau này để Chúa lo.
Quả thực, ở đời có mấy ai dám dùng tiền dự phòng của mình để làm việc thiện, việc bác ái? Những người chuyên đi làm từ thiện, hỏi có mấy ai đã dùng chính đồng tiền trong túi mình để giúp đỡ các nạn nhân? Đa số chỉ là hô hào, là quyên góp, là dựng giã . . . nhưng nếu được mời gọi hãy bán gia tài để thể hiện lòng trắc ẩn với tha nhân, thì có lẽ, sẽ có rất nhiều người cúi mặt bỏ đi như chàng thanh niên giầu có trong Tin mừng Chúa nhật 28 hôm nay.
Cuộc đời của người thanh niên trong Tin Mừng tưởng chừng như rất đẹp, vì anh hằng tuân giữ lề luật của Chúa. Anh không giết người, không ngoại tình, không trộm cắp, không làm chứng gian, không làm hại ai, và anh hằng luôn thờ cha kính mẹ. Thế nhưng, trong tâm hồn anh lại mất đi nét đẹp của lòng quảng đại trao ban. Anh giầu sang của cải, nhưng chưa giầu sang tấm lòng. Anh có của nhưng không biết làm đẹp con người bằng bác ái trao ban. Anh chưa dùng sự giầu sang của mình để cống hiến, để phục vụ tha nhân.
Đối với Chúa Giê-su một người môn đệ đích thực không dừng lại ở một số việc tuân giữ luật lệ, mà còn phải có một đời sống yêu thương tha nhân bằng cách cho đi những gì mình có, dù đó là của cải vật chất hay tinh thần. Đây là nét đẹp của người môn đệ, nét đẹp thanh thoát cống hiến trao ban.
Chúa Giê-su, Ngài đã sống một cuộc đời trao ban. Ngài trao ban cuộc đời như hạt lúa thối đi để sinh nhiều hoa trái. Ngài trao ban cuộc đời như tấm bánh được bẻ ra cho muôn người được hạnh phúc. Ngài trao ban cả mạng sống mình cho thế gian được sống và sống dồi dào. Ngài đã tìm niềm vui qua việc trao ban. Thế nên, Ngài đã tìm được hạnh phúc khi trở thành chiên gánh tội trần gian. Nhờ Ngài mà muôn người được nên một trong gia đình của Chúa, là con cái, là anh em con một Cha Trên Trời.
Tiếc thay, người thanh niên đã không dám trao ban. Anh tiếp tục lặng lẽ đi tìm hạnh phúc. Hạnh phúc trong tầm tay. Nhưng bàn tay anh chỉ nắm lại mà không bao giờ mở ra. Thế nên, tấm lòng của anh cũng đóng lại trong cô đơn và hoang vắng.
Ước gì cuộc đời chúng ta hãy biết trao ban. Hãy tìm niềm vui trong đời sống phục vụ. Mỗi người chúng ta đều lớn lên trong sự chăm sóc phục vụ của cha mẹ, thầy cô, bè bạn thì cũng hãy cúi mình phục vụ cho nhau. Xin cho bàn tay chúng ta luôn mở ra để nắm lấy đồng loại và cùng dìu nhau qua những thăm trầm cuộc đời. Xin Chúa là Đấng đã phục vụ xin giúp chúng ta cũng biết phục vụ như Ngài. Amen
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền