CHỈ VÀI BƯỚC THÔI
Tin Mừng hôm nay nói về Dụ ngôn người Samari tốt lành, câu hỏi được nêu lên: “Ai là người thân cận của tôi?” đối với Đức Giêsu, định nghĩa về “người thân cận” không quan trọng bằng thực thi bác ái với người thân cận. Thay vì tìm hiểu ai là người thân cận, tốt hơn nên tỏ ra mình là người thân cận đối với những kẻ đang cần mình giúp đỡ. Với ý hướng đó mà Đức Giêsu đã đưa ra một dụ ngôn vừa cụ thể vừa sâu sắc, vừa éo le vừa lạ lùng.
Chỉ vài bước thôi, thầy Tư tế và thầy Lêvi đã tránh sang bên kia đường. Lý do họ vịn vào để tránh cứu nạn nhân, có thể là vì họ quá bận với những công tác tôn giáo ở nhà, hoặc vì họ không rõ lý lịch nạn nhân. Và họ an tâm. Nhưng Chúa Giêsu coi đó là một sự an tâm xấu, có thể là một tội đáng phải phạt. Có thể nói, lối hành xử của thầy Tư tế và Lêvi “tránh sang một bên”, là thái độ “mackeno”, hay là lối sống thờ ơ, dửng dưng. Đó là căn bệnh thời đại hôm nay: vô cảm
Người ta vô cảm trước một hay nhiều người ở ngay trước mặt, như dửng dưng với người thân trong gia đình, lạnh lùng với hàng xóm, không can dự gì với cộng đoàn, hay phớt lờ trước bất cứ ai đó gặp tai nạn ở ngoài đường. Rộng hơn là vô cảm trước hiện tình đất nước, vô cảm trước đồng loại đau khổ chiến tranh, bệnh tật, khủng bố.
Hậu quả của căn bệnh vô cảm đang biến con người thành những rôbốt, vô tình, thờ ơ với mọi sự chung quanh. Nhìn thấy cái xấu, cái ác mà không dám bất bình, không dám căm tức. Thấy những điều tốt đẹp, cao thượng mà không dám ngưỡng mộ, hay cảm phục. Gặp người có hoàn cảnh khó khăn, mà không thấy xót xa, thương cảm, không muốn ra tay giúp đỡ dù có điều kiện. Hơn thế nữa, đứng trước sự bất công, xấu xa, gian dối mà không thấy ai dám phẫn nộ, nhức nhối. Thời nay, ra đường gặp người bị cướp, bị trấn lột, bị đuổi chém… nhưng lại ít thấy ai dám ra tay can ngăn, cứu giúp. Bởi vì không ai dại gì mà dây dưa vào. Thôi thì cứ “mackeno”.
Vì thế, lối sống dửng dưng, thờ ơ, mặc kệ, đang hình thành một nền “văn hóa vô cảm” trong xã hội chúng ta. Thái độ vô cảm này đang thể hiện tràn lan trong cuộc sống, cả đời lẫn đạo. Thật tiếc! Chỉ vài bước thôi, thầy Tư tế và Lêvi sẽ chạm đến người bị nạn trên đường. Chỉ vài bước thôi, sao mà khó đến vậy? Phải chăng cũng chỉ vì họ mắc bệnh vô cảm.
Nỗi khát khao hạnh phúc chỉ có thể được lấp đầy khi chúng ta biết coi trọng hạnh phúc của tha nhân. Người tín hữu Kitô chỉ thực sự là con Chúa khi họ dám tiêu hao vì người khác. Muốn vậy, chúng ta hãy yêu rồi làm. Khi đã yêu rồi ta mới biết phải làm gì cho người anh em, nhất là những người nghèo hèn đau khổ. Khi đã yêu rồi, ta mới biết cách làm cho kẻ xa lạ nên người thân cận, kẻ thù địch nên người bạn tốt, chỉ cần ta dám dừng lại, đến gần và cúi xuống trước anh em.
Lạy Chúa Giêsu! Nếu chỉ với vài bước thôi, mà con có thể cứu được một người cả xác lẫn hồn, thì xin Chúa cho có nhiều bước chân quảng đại tìm đến với mọi người. Con xin được bắt đầu cất bước đến với những người gần gũi con.