Có nhiều bà mẹ khi nói về con của mình thì hay gọi đó là con nợ của mẹ. Họ bế đứa bé lên và nói: con nợ của tôi đây. Họ giới thiệu với bạn bè: con nợ của tôi đang về…
Thực vậy, chúng ta khi sinh ra đã trở thành con nợ của nhân gian. Chúng ta nợ cha mẹ ơn nghĩa sinh thành, dưỡng dục. Ngồi trên ghế nhà trường, ta nợ thầy cô với những chuyến đò chở kiến thức miệt mài qua tháng năm, chắp cánh ước mơ cho ta vào đời. Bước ra đời, ta nợ bạn bè một sự chia sẻ, an ủi, đôi khi chỉ một cái siết tay thật nhẹ cũng khiến ta bình tâm saunhững vấp ngã hay thất bại trong cuộc sống.
Và nếu là nợ ân tình thì ta là con nợ của mẹ nhiều nhất. Vâng nợ là phải, vì hình ảnh của mẹ luôn in vào tâm trí chúng ta là hình ảnh người mẹ tần tảo sớm hôm, vất vả lo cho gia đình, lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ. Mẹ cũng có lúc mềm yếu, mệt mỏi, nhưng vì con lại hy sinh, lại gắng gượng lo cho con.
Mẹ dành hết tuổi xuân vì con
Mẹ dành những chăm lo tháng ngày
Mẹ dành bao hy sinh để con
Chạm lấy ước mơ
Mẹ là ánh sáng của đời con
Là vầng trăng khi con lạc lối
Dẫu đi trọn cả một kiếp người
Cũng chẳng hết mấy lời mẹ ru
Tình mẹ, đó là tình bao la và cao vời nhất. Bởi vì mẹ chỉ biết cho mà không so đo tính toán, chỉ biết hy sinh mà không đòi đền đáp, nên cha ông ta mới nói rằng: “Ôm con mẹ đếm sao trời. Đếm hoài không hết một đời long đong”.
Cuộc sống chúng ta có thể thiếu nhiều thứ nhưng tình mẹ nếu thiếu đi là một bất hạnh cho cuộc đời chúng ta. Vì “Mẹ là người có thể thay thế tất cả những ai khác, nhưng không có ai có thể thay được vị trí của mẹ”.
Tình mẹ ấy đã được bà mẹ xứ Canaan bộc lộ qua phúc âm ghi lại thật xúc động. Bà quá yêu thương cô con gái yếu đuối bị quỷ ám. Bà đã can đảm vượt qua cái hố ngăn cách kỳ thị giữa dân Do Thái và dân ngoại. Bà công khai tuyên xưng đức tin, khi xướng lên thánh danh Đấng Messia. Rồi kể sự tình, không phải cầu xin cho bà, mà thành tâm khẩn khoản xin cho con gái đáng thương: “Lạy Ngài là Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi. Đứa con gái tôi bị quỷ ám khổ sở lắm!”
Bà vẫn kiên trì trước thái độ xem thường của các môn đệ: “Xin Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ theo sau chúng ta mà kêu mãi!”. Bà can đảm vượt qua sĩ diện để có thể quỳ xuống, van lơn cho được một chút ân huệ như là những bánh vụn rớt xuống từ bàn ăn mà thôi. Cuối cùng trái tim thắm tình mẫu tử được toại nguyện. Chúa Giêsu đã cứu chữa con gái bà và còn khen ngợi đức tin bền vững và mạnh mẽ của bà. “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật! Bà muốn thế nào, sẽ được như vậy.” (Mt 15, 28)
Cuộc đời hôm nay vẫn còn đó những bà mẹ đã cạn kiệt nước mắt. Có biết bao bà mẹ đã khổ vì con cái hư hỏng. Có biết bao gia đình quá cơ cực vì một thành viên bước vào con đường truỵ lạc. Có biết bao cơn bệnh hiểm nghèo đang cướp dần sinh mạng của những người chúng ta thương. Nước mắt vẫn chảy cho những phận đời cơ cực, bị bỏ rơi, bị bội phản. Nước mắt vẫn tuôn chảy cho những trái ngang của cuộc đời, những bất hạnh, rủi ro trong cuộc sống.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta: hãy tin tưởng và cầu xin giữa những thử thách gian nan cuộc đời. Thiên Chúa vẫn hiện diện. Thiên Chúa vẫn đang chờ một lời kinh, một lời khẩn cầu của chúng ta. Thiên Chúa cần lòng tin nơi chúng ta. Ngài có thể làm mọi sự. Nhưng Ngài lại bất lực trước sự cứng lòng tin của chúng ta. Ngài chỉ có thể làm phép lạ vì đức tin chân thành, kiên nhẫn và tin tưởng của chúng ta.
Xin Chúa cho mỗi người chúng ta luôn tin tưởng kêu cầu Chúa khi gặp những gian nan. Xin cho mỗi người chúng ta đừng đánh mất niềm tin khi gặp những thử thách trăm bề, nhưng luôn kiên nhẫn cầu nguyện với niềm tín thác vào Chúa. Amen
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền