ĐỨC GIÊ-SU – ĐẤNG KIỆN TOÀN YÊU THƯƠNG
Mt 21,33-43.45-46
Lời Chúa ngày hôm nay diễn tả cho chúng ta thấy kế hoạch cứu độ đầy yêu thương của Thiên Chúa được kiện toàn nơi Đức Giêsu Ki-tô. Sau khi Adam, vì đam mê quyền lực và danh vọng, phạm tội bất phục tùng Thiên Chúa. Con người đánh mất đi tình bạn hữu với Thiên Chúa, và quay mặt lại với Thiên Chúa trong tội ác của mình. Tội ác trở thành một thế lực luôn theo đuổi và tìm cách thống trị con người yếu đuối.
Điều nay được diễn tả nơi câu chuyện của ông Giuse. Vì lòng ghen ghét, vì đam mê quyền lực và danh vọng, những người anh của Giuse tìm cách thủ tiêu ông. Nhưng bàn tay của Thiên Chúa đã can thiệp kịp thời nên đã không dẫn đến việc huynh đệ đổ máu tương tàn. Thiên Chúa đã biến sự ác thành sự lành. Thiên Chúa dùng chính Giuse, người mà bị anh em mình tìm cách loại bỏ, trở thành người cứu Israen khỏi nạn đói, khỏi cảnh diệt vong.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su dùng hình ảnh dụ ngôn về ông chủ vườn nho và các tá điền để cho chúng ta thấy một Thiên Chúa nhân từ trong kế hoạch đầy yêu thương của Ngài đối với nhân loại tội lỗi. Ông chủ vườn nho là hình ảnh Chúa Cha nhân từ. Ngài chăm sóc con người rất là chu đáo. Con người chẳng còn thiếu thứ gì cả. Thế nhưng nhân loại không bằng lòng với những gì Chúa ban, lại chạy theo những đam mê quyền lực và danh vọng nên đã quay lại chống đối Thiên Chúa.
Thiên Chúa, vì yêu thương nhân loại, đã không đành nhìn cảnh con người phải quần quại trong bùn lầy của tội ác. Ngài đã sai các đầy tớ là các ngôn sứ đến với nhân loại tội lỗi để kêu gọi con người bỏ đường gian ác mà quay trở về với Thiên Chúa. Thế nhưng con người chẳng những không bỏ đường tội lỗi mà trái lại còn ném đá, đánh đập và thủ tiêu các ngôn sứ của Chúa.
Cuối cùng, Thiên Chúa đã sai chính Con Một duy nhất của Ngài là Đức Giê-su Ki-tô đên để giải phóng con người khỏi ác nô lệ của tội lỗi. Thế mà con người không đón nhận tình thương của Thiên Chúa. Vì tính ghen ghét, vì đam mê quyền lực và danh vọng con người đóng đinh Chúa vào Thập giá và xử Người án tử hình.
Thiên Chúa không để cho con người thoả mãn tính kiêu ngạo của mình. Ngài đã biến chính cái chết của Con Ngài thành nguồn ơn cứu độ cho muôn dân. Trong khi con người đóng đanh Con Thiên Chúa vào thập giá, Thiên Chúa đóng đanh tội lỗi cả nhân loại vào cây thánh giá để cho con người được sạch tội. Trong khi nhân loại dùng cây gỗ để giết Chúa Giêsu, thì Thiên Chúa lại dùng thánh giá đem sự sống đời đời đến cho nhân loại. Trong khi con người dùng cây thập tự để loại trừ Đức Giê-su, thì Thiên Chúa dùng cây thập tự ấy mà đưa con người về với Thiên Chúa trên nước Thiên Đàng. Như vậy thật đã ứng nhiệm lời Kinh Thánh: Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường.” Đức Giê-su chính là hòn đá tảng mà người Do Thái tìm cách loại bỏ, nhưng đã trở nên đá tảng cho dân ngoại là chúng ta.
Đức Giêsu biết rõ những nhà lãnh đạo tôn giáo thời bấy giờ có một cái tôi rất lớn được xây dựng bằng thành trì của sự kiêu ngạo, tự phụ, tự tôn, luôn coi mình là đạo đức hơn người. Thế nên, bản thân họ rất khó nhận ra con người thực chất của chính mình để sám hối. Vì thế, Đức Giêsu đã kể cho họ nghe dụ ngôn: “Những tá điền sát nhân”.
Ngài kể về những người làm công ác nhân, thất đức khi đối xử bất nhân với những người nhà của chủ được sai đến, không những thế, sự bất nhân của họ còn được sử dụng ngay với chính con của ông chủ, nên họ đã giết luôn cả đứa con thừa tự và cướp luôn vườn nho.
Sau đó, Đức Giêsu hỏi những người đang nghe: “Khi ông chủ vườn nho đến, ông sẽ làm gì bọn tá điền kia?” Nghe đến đây, các Thượng Tế và Kỳ Mục lên tiếng khí thế, họ nói: “Ác giả ác báo, ông sẽ tru diệt bọn chúng, và cho các tá điền khác canh tác vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa lợi cho ông”.
Cũng như Đavít, họ vui vẻ và khẳng khái kết án cái ác, đúng lúc ấy, trong câu 43, Đức Giêsu tuyên án với họ: “Nước Thiên Chúa, Thiên Chúa sẽ lấy đi, không cho các ông nữa, mà ban cho dân biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi”.
Đến đây, Đức Giêsu đã làm cho các Thượng Tế và Kỳ Mục nhận ra con người gian dối của họ khi dùng ngón đòn: “Gậy ông đập lưng ông”, khi chính họ tuyên án cho thảm án nặng nề nơi mình.
Trong cuộc sống hôm nay, nhiều khi chúng ta không nhận ra tội của mình mà cứ đi lôi tội của người khác một cách không thương tiếc. Vì thế, có lúc chúng ta không khác gì những nhà lãnh đạo tôn giáo thời Đức Giêsu, hay như Vua Đavít trong câu chuyện trên!